Sơ đồ 4-1-4-1 là một sơ đồ khá cân bằng cả ở tuyến giữa lẫn hai bên hành lang cánh. Điểm mạnh ở sơ đồ này là khả năng kiểm soát tốt tuyến giữa, lui về phòng ngự với 2 lớp đồng đảo và tạo nên thế trận công thủ và khả năng phản công rất tốt.
Sơ đồ 4-1-4-1 là một sơ đồ khá cân bằng cả ở tuyến giữa lẫn hai bên hành lang cánh. Điểm mạnh ở sơ đồ này là khả năng kiểm soát tốt tuyến giữa, lui về phòng ngự với 2 lớp đồng đảo và tạo nên thế trận công thủ và khả năng phản công rất tốt.
Nguyễn Ngọc Ký (sinh ngày 28 tháng 6 năm 1947, quê ở xã Hải Thanh, huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định) là nhà giáo tại Việt Nam. Từ năm lên 4 tuổi, ông bị bệnh và bị bại liệt cả 2 tay, nhưng ông đã cố gắng vượt qua số phận của mình và trở thành nhà giáo ưu tú, lập kỷ lục Việt Nam "Người thầy đầu tiên của Việt Nam dùng chân để viết".
Năm 1951, khi lên 4 tuổi, ông bị bệnh và dẫn đến bị liệt 2 tay. Năm 7 tuổi, ông rất muốn đến trường nhưng vì bệnh nên ông không thể đi học.Hằng ngày, ông đều đến trước cửa lớp để nghe cô giảng.Khi về nhà ông luyện chữ và dùng chân viết các từ ở lớp như các bạn đã học. Năm 1963, ông được tỉnh Hà Nam Ninh (nay là Nam Định) cử đi dự kỳ thi học sinh giỏi toán toàn quốc, ông đạt được hạng 5 và được chủ tịch Hồ Chí Minh tặng huy hiệu Hồ Chí Minh. Từ năm 1966 đến 1970, ông học Ngữ văn tại trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Được cố thủ tướng Phạm Văn Đồng khuyên nhủ, ông trở về quê Hải Hậu, Nam Định làm giáo viên.
Từ năm 1994, ông chuyển vào sống tại quận Gò Vấp, Thành phố Hồ Chí Minh và từ đó đến năm 2005, ông được phân công nhiệm vụ dự giờ bài giảng của giáo viên cấp 2, chép lại, tổng hợp, rút kinh nghiệm, rồi đóng góp ý kiến. Ông cũng được mời đi giao lưu, giáo dục lẽ sống và bồi dưỡng lòng ham học cho nhiều thế hệ trẻ trong cả nước. Năm 1992, ông được nhận danh hiệu "Nhà giáo ưu tú". Năm 2005, Trung tâm Sách Kỷ lục Việt Nam đã tặng ông danh hiệu: "Người thầy đầu tiên của Việt Nam dùng chân để viết" . Năm 2013, nhân dịp Nick Vujicic đến Việt Nam, ông là một trong 24 tấm gương "Hạt giống tâm hồn" của Việt Nam được vinh danh ở Trung tâm Hội nghị White Palace (thành phố Hồ Chí Minh).
Nguyễn Ngọc Kí chính là một tấm gương sáng trong học tập cho chúng ta noi theo.
Trong lớp tôi trước đây, Hùng là người có chữ viết xấu nhất lớp. Các bài làm của bạn ấy lúc nào cũng bị trừ điểm. Có nhiều chữ không đọc được. Các thầy cô đều nói: Chữ của Hùng chẳng khác nào “hàng rào ấp chiến lược”. Vậy mà bây giờ không chỉ so với trong lớp mà ngay cả toàn khối, không cỏ nét chữ của bạn nào sánh được.
Đúng như câu tục ngữ đã nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Hùng thường tâm sự với tôi: “Có được những nét chữ như bây giờ, mình phải trải qua một quá trình khổ luyện hết sức vất vả. Mình còn nhớ lại, vào một buổi tối, cô giáo chủ nhiệm đến chơi nhà, trao đổi với bố mẹ mình về chữ viết của mình. Sau khi cô ra về, bố mẹ gọi mình lại nói chuyện. Bố quy định: “Bắt đầu từ sáng mai trở đi mỗi ngày con viết cho bố một bài chính tả trong sách giáo khoa. Ngày nào bố cũng kiểm tra”. Thế rồi mình bắt đầu vào trận.
Những ngày đầu thật vất vả, gò cho được một chữ đúng nét, ngay hàng thẳng lối đâu phải dễ dàng đối với mình. Nhiều khi viết cứng cả tay, chuột rút đau không thể tưởng. Có những bài phải viết ba bốn lần mới xong. Tháng đầu tiên quả là cực hình đối với mình. Nhiều lúc tưởng phải liều, bỏ cuộc. Nhưng nghĩ đến lời cô giáo nhắc nhở và nhất là nhìn nét mặt mẹ buồn buồn khi cầm những quyển tập của mình lên xem.
Rồi bố mình nữa, bố rất nghiêm khắc. Viết chưa xong, chưa đạt yêu cầu thì không được bước ra khỏi nhà nửa bước. Nghĩ cho cùng cô giáo hay bố mẹ nhắc nhở hay bắt buộc mình cũng chỉ vì sự tiến bộ của mình mà thôi. Nghĩ thế mà mình vui vẻ luyện tập. Tháng sau, chữ viết của mình tiến bộ trông thấy. Rồi suốt cả ba tháng hè năm lớp Ba mình đều thực hiện đều đặn lịch rèn luyện chữ viết. Mỗi lần Viết xong, ngắm thấy những dòng chữ đều tắp, mình cứ muốn ngắm mãi và thầm cảm ơn bố mẹ thầy cô đã cho mình những nét chữ mềm mại, đẹp đẽ như bây giờ.
Chuyện về sự kiên trì tập luyện chữ viết của Hùng là vậy đó. Hùng đã trở thành một tấm gương cho lớp tôi và cả toàn trường noi theo: “Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Xem thêm các bài văn mẫu lớp 4 hay, ngắn nhất khác:
Vào năm 1996, nữ diễn viên múa ballet chuyên nghiệp đầy hứa hẹn Ma Li đã bị mất cánh tay phải trong một tai nạn giao thông. Cuộc sống của cô đã không còn như xưa nữa, người bạn trai của cô không thể chịu được nghịch cảnh này đã bỏ cô ra đi. Cô đã tìm đến cái chết nhưng chính tình yêu thương của cha mẹ đã kéo cô trở lại. Rồi Ma Li đã tìm được nghị lực để sống.
Ma Li đã học cách để có thể tự làm được mọi việc: viết, chải đầu, nấu ăn, mặc quần áo. Cô đã học cách để sao cho không phải lệ thuộc vào người khác nữa.
Năm năm sau tai nạn, với niềm đam mê đầy nhiệt huyết Ma Li đã trở lại sân khấu. Cô đã tìm được người bạn đời, Tao, và cả hai cùng làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật biểu diễn. Năm 2004 dịch bệnh SARS bùng phát ở Trung Quốc và tất cả các rạp hát phải đóng cửa. Công việc của đôi vợ chồng trẻ bị phá vỡ và họ quyết định chỉ mình Ma Li theo đuổi con đường nghệ thuật mà thôi. Rồi trong một đêm tuyết lạnh, khi cả hai đang chụm đầu chờ đợi bình minh, Ma Li bỗng cảm thấy khao khát được cùng nhảy múa trên tuyết với Tao. Cô đã từng dùng điệu nhảy để kể câu chuyện của mình cho Tao nghe nhiều lần trước, nhưng lần này sau khi điệu nhảy kết thúc, Tao chợt nhận ra đây chính là điều độc đáo trong nghệ thuật biểu diễn của cô.
Tháng 9 năm 2005, Ma Li và Zhai Xiaowei, một vận động viên xe đạp Olympic đặc biệt 21 tuổi. Lúc Zhai lên 4, anh đã bị ngã xuống từ một chiếc máy kéo và mất đi chân trái. Lúc đó cha Zhai đã hỏi: Bác sĩ sẽ cắt bỏ một chân của con, con có sợ không? Zhai đã không thể hiểu hết được sự thật nên trả lời: Không. Cha Zhai lại hỏi: Con sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, thách thức trong cuộc sống, con có sợ không? Zhai hỏi lại: Khó khăn, thách thức là gì? Chúng có ngon không? Cha cậu cười trong nước mắt: Có, nó giống như những viên kẹo của con vậy. Con sẽ phải ăn chúng một lúc nào đó trong đời. (Nói rồi cha cậu chạy ra khỏi phòng với đôi mắt đẫm lệ). Lần đầu tiên khi Ma Li nói với Zhan về kế hoạch múa cho cậu, Zhai không thể hiểu nổi sao cậu có thể múa được, vì trước đó cậu chưa bao giờ múa, nhưng rồi cậu cũng đồng ý thử.
Ma Li, Tao và Zhai đã trải qua những đợt huấn luyện chuyên sâu và tập dượt suốt hơn một năm, ngày này qua ngày khác, từ 8 giờ sáng tới 11g khuya. Hầu hết chúng ta thật khó mà tưởng tượng ra những khó khăn, thách thức mà họ phải đối mặt. Biết bao quyết tâm họ đã phải bỏ ra để có được buổi biểu diễn. Zhai đã đánh rơi cô cả hàng ngàn lần. Ma Li và Zhai Xiaowei là cặp đôi khuyết tật đầu tiên đã tham gia cuộc thi múa quốc gia CCTV và họ đã chiếm được con tim của hàng triệu khán giả.
Với sức mạnh và lòng kiên trì chúng ta có thể làm được mọi thứ!